Tình yêu đã xuất hiện từ khi chưa có muôn lòai, chính vì yêu mà Thiên Chúa đã sáng tạo nên đất trời, cho muôn loài được sinh sống trên khắp thế gian này. Con người nhờ tình yêu ấy mà được phát triền, sinh sôi, nẩy nở lan tràn khắp mặt đất. Vì yêu nên hai người, trai và gái mới lấy nhau, để sinh con cái, và để sống đời ở kiếp với nhau. Cũng vì yêu mà người nam quyết định về chung sống với vợ mình và từ ấy tạo nên một gia đình mới. Cũng vì yêu mà những đứa con được sinh ra chào đời, hay nói khác đi là vợ chồng sinh con cái ra trong tình yêu thương, và dạy dỗ cho chúng biết thờ phượng Thiên Chúa là Chúa trên hết các chúa. Thế nhưng chữ yêu cũng như chữ học, nó đi kèm theo với nhiều trách nhiệm. Trong trách nhiệm ấy, có đôi lúc tràn đầy đau khổ, có những lúc tràn đầy hạnh phúc, có nhiều lúc làm cho chúng ta cảm thấy mệt mỏi, chán nản, và thất vọng. Cuối cùng, cũng có người tìm cách đổi thay và trốn tránh.

 
Gần đây trong các chương trình ca nhạc, chúng ta thấy có những chương trình hát với thần tượng của những tài năng mới. Các ca sĩ trẻ này cảm thấy rất hãnh diện, khi được lên sân khấu cùng với những thần tượng của mình. Họ có thể là những người thầy dạy về cách luyến láy giọng ca, hay cũng có thể chỉ là những người có những giọng ca được mọi người ái mộ. Những người được coi như thần tượng ấy cũng rất vui vì mình có người yêu mến, có lớp đàn em ái mộ và cố gắng học tập lời ca, tiếng hát của mình cho thật giống như mình.

 
Nó là kẻ yếu lòng tin ngay từ thủa nhở. Đời nó nghiệt ngã khi được ra đời trong cảnh gia đình chồng chúa vợ tôi, trong đại gia đình mẹ chồng nàng dâu, của một đất nước nặng về văn hóa của Khổng giáo. Nó không biết tin theo ai, tin những người trong đại gia đình như các cô của nó, bà nội của nó hay tin mẹ của nó. Những lời đồn đãi, những trận đòn chí tử, đã làm cho nó không tin được chính nó là con của bố nó, mà chỉ còn biết nó là con của mẹ nó mà thôi.

 
“Cũng có người bảo tôi, chuyện đã xưa quá rồi, chuyện đã trải qua mấy thế kỷ rồi, còn nhắc lại làm chi. Vâng chuyện đã xưa, nhưng nếu không ôn cố tri tân, thì làm sao biết để mà đi cho đúng đường lối của Chúa. Nếu không có gương sống đạo của các bậc tiền nhân, thì lấy gì để mà răn con khuyên cháu sống đạo.”

 
Những người lính của Mẹ Maria cũng bị thời cuộc 1975, làm cho tan rã và phân tán đi khắp nơi trên thế giới. Trong đó có tôi, sau hơn 8 năm phục phục quân ngũ, dưới lá cờ của Trinh Nữ Maria. Chúng tôi được lệnh cấm hội họp, vì đòan thể chưa đăng ký và chưa có phép. Thật vậy, làm thế nào mà có  phép cho được, khi những người lính như chúng tôi là cán bộ truyền giáo thuộc loại gạo cội. Những bài nói chuyện về lý thuyết vô thần mà chúng tôi đã được các bậc đàn anh hướng dẫn, cộng thêm những nghiên cứu qua sách vở về lý thuyết Cộng sản mà chúng tôi đã học được qua thư viện, nhà trường, đã làm hành trang sống đạo của chúng tôi ngày một phong phú hơn. Sống với Phúc Âm, sống với tha nhân, sống với chính mình, kết hợp với Mẹ Maria và Đức Chúa Thánh Thần để chiến đấu với kẻ thù là chính mình và ma quỷ từng giây từng phút của đời mình. Phục vụ Thiên Chúa qua gia đình, giáo xứ và xã hội, để mở mang Nước Chúa nơi trần gian này.

 
Cứ mỗi năm vào tháng 12. Các em học sinh lớp 12 tại Úc, lại được sống trong mùa đợi chờ và hy vọng. Mùa đợi chờ vì các em đang chờ kết qủa điểm của kỳ thi tốt nghiệp trung học, mà các em vừa thi xong vào tháng 11. Trồng cây ai lại chẳng mong tới ngày được ăn trái. Học sinh nào chẳng mong biết được điểm các bài thi của mình, nhất là tùy thuộc vào các điểm thi ấy mà các em biết mình có thể vào được các ngành học mà các em ưa thích trong tương lai hay không. Không hẳn chỉ có riêng các em học lớp 12 mà thôi. Gia đình bao gồm cha mẹ, anh chị em cùng mọi thân nhân cũng đang náo nức chờ mong ngày công bố kết qủa điểm thi mau tới, và ngay cả các thày cô giáo của các em cũng đang đợi chờ, để có thể thở phào nhẹ nhõm, như là vừa trút được gánh nặng trách nhiệm trên đôi vai bé nhỏ của mình.

 
Đó là câu hỏi của mọi học sinh ham học ở mọi lứa tuổi. Học thì phải thử thách bằng các kỳ thi trong năm học, giữa học kỳ, và cuối học kỳ. Đã có nhiều học sinh đã biểu lộ những buồn vui trên nét mặt sau những kỳ thi. Có những vui mừng thì cũng có những lo lắng và hồi hộp. Có những em vững tin vào khả năng của mình thì cũng có những em thất vọng về sự học của mình. Để tránh những lo lắng thái quá. Người viết xin mời mọi người cùng tham khảo về cách học hành của con em mình trong suốt thời gian còn cắp sách đến trường.

 
Học với hành tuy hai mà một, nhưng nó tuy một mà hai. Thật là khó tách rời được hai chữ học và hành ấy. Khi bài này được gởi đến tay của qúi vị phụ huynh học sinh, thì các em đã học xong được một học kỳ nửa năm rồi. Tháng 6 là tháng thi cử đã làm các em mệt nhừ với chồng sách vở, với những đêm không ngủ, những ly nước trà, những tô cháo, và những đĩa trái cây luôn luôn được đầy tràn, hầu các em có đủ sức để mà học thi giữa năm. Chính vì những công sức mà qúi vị cùng các em đã bỏ ra nên sự học trở nên vô cùng qúi giá, vì học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau.

 
“Con hãnh diện vì người Việt chúng ta nhớ ơn cha mẹ hàng ngày, vì như thế mới trọn đạo làm con hiếu thảo. Đạo làm con dạy rằng: con cái phải biết vâng lời, hiếu đễ, thảo kính mẹ cha. Khi cha mẹ còn sống thì phải cầu nguyện, chăm sóc, giúp đỡ, phụng dưỡng, và làm vui lòng mẹ cha. Khi cha mẹ đã qua đời thì phải nhớ ngày giỗ kỵ đọc kinh xin lễ, và nhớ cầu nguyện hàng ngày cho linh hồn của các ngài”.

 
Đầu năm mới, niên học mới. Thầy Giáo Trường Dòng xin được gởi đến quý vị phụ huynh, các em, các cháu tuổi học trò, học sinh, và các anh chị sinh viên. Lời chào cùng lời cầu chúc một năm mới sức khoẻ dồi dào, hồn an xác mạnh, và một niên học đạt được nhiều kết qủa tốt đẹp nhất.